Ông Vương Trị Văn, trước là Liên lạc viên của Hội nghiên cứu Pháp Luân Công Trung Quốc. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, ông bị bắt và đến ngày 27 tháng 12 cùng năm thì bị phán quyết án tù “vì luyện Pháp Luân Công”. Tháng 10 năm 2014, ông được trả tự do khỏi tù. Ngày 6 tháng 8 năm 2016, con gái của Vương Trị Văn là công dân nước Mỹ, cô Vương Hiểu Đan đã bất chấp nguy hiểm đến Trung Quốc để đưa cha sang Mỹ đoàn tụ. Khi qua hải quan ở Quảng Đông, Vương Trị Văn đã bị nhân viên hải quan ngăn giữ không cho xuất cảnh, hộ chiếu thì bị cắt góc và tiêu hủy.

Từ ngày 13/8, ông Vương Trị Văn trở về nhà tại Bắc Kinh và sau đó càng bị giám sát chặt chẽ hơn. Cô Vương Hiểu Đan đã gửi một bức thư đến Tổng thống Mỹ Barack Obama để xin giúp đỡ về trưởng hợp của cha mình.

Sau đây là bản dịch bức thư của cô Vương Hiểu Đan:

Kính thưa Tổng thống,

Tôi và chồng tôi gần đây đã quay lại Mỹ sau khi đến Trung Quốc. Ở Trung Quốc, chúng tôi và cha mình là Vương Trị Văn đã bị rất nhiều đặc vụ, cảnh sát và cảnh sát thường phục Trung Quốc khủng bố và uy hiếp.

Chúng tôi chỉ có một mục đích rất giản đơn khi đến Trung Quốc: hoàn thành thủ tục xuất cảnh cho cha tôi, an toàn đưa cha đến với nước Mỹ. Điều đáng buồn là, bên cạnh sự sách nhiễu nghiêm trọng, hộ chiếu của cha tôi ngay tại điểm xuất cảnh đã bị tiêu hủy, mặc dù chúng tôi đã tuân thủ đầy đủ các quy định về pháp luật Trung Quốc hiện hành.

Cha tôi là một tù nhân lương tâm, bị bỏ tù đã 15 năm chỉ vì ông tu luyện Pháp Luân Công và tuân thủ theo niềm tin “Chân-Thiện-Nhẫn”.

Năm 1999, chính quyền Trung Quốc tiến hành đàn áp Pháp Luân Công và bắt giam cha tôi. Lúc đó, tôi đang ở Hoa Kỳ. Trong suốt thời gian cha bị giam giữ, tôi đã không thể nói chuyện với cha dù chỉ một lời. Trong thời gian này, ông đã bị bức cưỡng chế lao động, bị cưỡng ép không cho ngủ, và bị tra tấn.

Tháng 10 năm 2014, ông được thả ra. Đáng nhẽ ông phải được hoàn toàn tự do, thì ông lại tiếp tục bị giám sát trong thời gian dài. Mặc dù vậy, vào tháng 1 năm 2016, ông đã nhận được hộ chiếu. Chúng tôi cũng nỗ lực chuẩn bị đầy đủ các hồ sơ xin cho cha tôi nhập cảnh sang Hoa Kỳ.

Hai tuần trước, chúng tôi đến Trung Quốc để đón cha tôi. Chúng tôi nhanh chóng bị cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Cảnh sát cũng đã hủy vé của cha tôi để đến Quảng Châu. Ở Quảng Châu, ông muốn được làm thủ tục phỏng vấn di dân, nhưng cảnh sát cũng ngăn chặn và nói với ông rằng việc đó không được phép. Theo pháp luật Trung Quốc, là một công dân tự do, ông có đầy đủ tất cả quyền lợi. Sau đó, cha tôi mua được vé và chúng tôi rời đi.

Sau khi chúng tôi rời Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Quảng Châu, chúng tôi nhanh chóng bị 5, 6 cảnh sát thường phục theo dõi. Lúc chúng tôi đang ở trên đường cách lãnh sự quán khoảng 1 dặm, chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy những đặc vụ mà chúng tôi phát hiện ra khi ở lãnh sự quán. Chúng tôi vô cùng lo lắng. Ở Trung Quốc, các cuộc đàn áp Pháp Luân Công vẫn đang hoành hành, học viên Pháp Luân Công vẫn đang bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức, nội tạng của họ cũng bị mổ cướp. Tôi không hiểu họ định làm gì cha tôi.

Đến ngày thứ 2 ở Quảng Châu, 30 cảnh sát và đặc vụ thường phục định xông vào nơi chúng tôi ở. Họ lúc đó lấy lý do là “đăng ký người nước ngoài” nhưng mà chúng tôi biết, họ đang theo dõi cha tôi. Chúng tôi cự tuyệt cho phép họ vào nhà, hai giờ sau họ mới chịu bỏ đi.

Ngày sau đó, chúng tôi đi đến nơi xuất cảnh. Nhưng vào đúng lúc chúng tôi định rời đi, nhân viên hải quan nói rằng, hộ chiếu của cha tôi phải bị tiêu hủy và cắt một góc hộ chiếu của ông. Nhiều năm nỗ lực, đi hàng ngàn dặm, tốn kém hàng ngàn đô-la chỉ vì như vậy mà trong thoáng chốc đã bị hủy.

Tôi hoàn toàn sụp đổ. Đầu tôi sưng lên, cổ khô ráo, toàn thân đau nhức. Sau đó, tôi nhìn thấy cha tôi đả tọa, bình tĩnh, ôn hòa và thiện lương. Tôi hiểu rằng vì cha, tôi càng phải kiên cường hơn. Cha tôi nói với chúng tôi rằng cần phải thiện lương, không cần phải chỉ trích người khác. Bất chấp việc bị hành hạ suốt 17 năm qua, ông vẫn có thể duy trì thiện niệm như vậy.

Điều làm người ta đau đớn nhất chính là cha con chúng tôi phải phân chia một lần nữa. Ông sẽ phải tiếp tục đối mặt với các nguy hiểm chưa thể biết trước do chính quyền bức hại, còn chúng tôi an toàn đi về Mỹ.

Là một công dân Mỹ, chồng tôi và tôi đã vô cùng kinh hãi khi đối mặt với mạng lưới đặc vụ khổng lồ khắp nơi tại Trung Quốc. Chỉ trong 3 ngày ở Quảng Châu, chúng tôi đã bị gần 50 người đặc vụ và 30 người cảnh sát đồng phục cũng như cảnh sát mặc thường phục theo dõi. Chúng tôi đã gọi điện thoại cho lãnh sự quán Mỹ, yêu cầu họ hỗ trợ vì chúng tôi cảm thấy vô cùng bất an. Nhưng sau đó, họ không phái người đến, họ cũng không thể đưa chúng tôi đến lãnh sự quán. Cảnh sát Trung Quốc thậm chí đã hét vào mặt chúng tôi, chúng tôi cảm thấy vô cùng kinh sợ. Tôi hy vọng sau này sẽ có một cơ chế để có thể giúp đỡ những người trong tình cảnh như chúng tôi.

Hiện giờ, chúng tôi khẩn cấp khẩn cầu ngài tác động đến chính quyền Trung Quốc để họ gửi trả lại hộ chiếu cho ông Vương Trị Văn, bảo đảm an toàn cho ông đến được Hoa Kỳ. Visa của ông đã được phê duyệt, thẻ xanh đang được xử lý. Vì vậy chỉ cần hộ chiếu của cha tôi được phê chuẩn, thì những điều sau đó cũng sẽ dễ dàng.

Chúng tôi chỉ mong ngài có thể giúp đỡ nói rõ với họ rằng – đây là một việc phải làm, là một quyết định giản đơn để kết thúc nỗi đau đớn của một gia đình bị chia ly gần 20 năm và giúp gia đình này đoàn tụ.

Suốt từ lúc lo lắng cho an nguy của cha mình, tôi về Mỹ đã không thể ngủ được. Tôi không thể nào để cha đơn độc ở lại Trung Quốc. Xin hãy giúp chúng tôi, xin hãy giúp cha tôi về nhà.

Tự Minh