Ảnh minh hoạ (pexels.com)
Ảnh minh hoạ (pexels.com)

Tâm thư gửi cha mẹ, viết giùm các em.

1.

… thì con xin cha hãy cho con được té rồi đứng dậy một mình, nhìn đầu gối chảy máu để học bài học cho lần trải nghiệm kế tiếp. Những lúc ấy, chỉ cần cha mỉm cười, lặng yên nhìn con khuyến khích, đừng nói gì cả, là đủ rồi. Sự hiện diện và tình yêu thương của cha là tất cả con cần. Những lời khuyên, những câu dạy, những điều cha nói con nên làm, cha đều đã nói, và con đều đã nghe. Nhưng con phải sống, phải trải nghiệm, phải vấp ngã như cha đã từng, con mới học hỏi được. Con xin cha đừng bảo bọc con, đừng giúp con tránh những vết thương đời, vì nếu con không bị trầy đầu gối bây giờ và học cách đứng lên, thì ngày nào khi cha không còn bên con nữa, con sẽ té dập mặt vào hố sâu để rồi không cách nào lên được nữa. Lúc ấy, con phải làm sao đây, cha ơi.

2.

… thì con xin mẹ hãy cho con được sống cuộc sống của mình. Hãy cho con được tìm ra điều con thích, cho con được chọn lựa điều con muốn, cho con được đi con đường con muốn thử. Giấc mơ mà mẹ chưa thực hiện được, hay mới thực hiện giữa chừng, con biết mẹ muốn con hoàn thành nó. Nhưng mẹ ơi, con không phải là mẹ, và ước mơ đẹp của mẹ sẽ trở thành gáng nặng trong tâm hồn con. Con thương mẹ, nhưng con không muốn sống cuộc đời mẹ vạch ra cho con. Con thương mẹ, và con sẽ sống sao cho mẹ hãnh diện vì con là một công dân tốt, một thành viên có trách nhiệm trong gia đình. Con thương mẹ, và dù mẹ thế nào, có hoàn thành giấc mơ nào đó hay không, con vẫn không ngừng thương mẹ. Do vậy, con xin mẹ hãy thương con vì con là con, mẹ nhé.

3.

… thì con xin cha hãy đừng áp đặt nỗi sợ của cha vào cách nuôi dạy, hướng dẫn con. Những câu chuyện ‘ngày xưa’ của cha làm con cảm phục, xúc động, ngưỡng mộ cha, nhưng nó mãi mãi là những kinh nghiệm ngày xưa của cha. Trong thời đại của con, thời đại @, rất nhiều khi kinh nghiệm sống và những bài học cha rút tỉa được không còn hữu dụng cho con nữa. Con muốn đi nhiều hơn, gặp nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn. Con không muốn luẩn quẩn trong một tỉnh thành, một quốc gia, với một công việc an toàn, một gia đình nho nhỏ, một mái nhà để đi về. Những giá trị đạo đức mà cha đã trao con, con sẽ giữ lại hết và phát triển chúng thật tốt. Nhưng còn những nỗi sợ, cha hãy bỏ chúng qua một bên khi hướng dẫn con. Vì chúng sẽ làm con chần chừ lui bước, làm con ngần ngừ hoảng loạng, đến độ con không dám ra một quyết định nào vì sợ sai. Hãy cho con sự can đảm, cha nhé, và con tin cha sẽ hãnh diện vì con.

4.

… thì con xin mẹ hãy cho phép con khóc, chảy những dòng nước mắt khi con buồn, khóc nức nở khi con đau. Con xin phép mẹ hay cho con gào lên tức tưởi vì một chuyện có thể rất vô lý trong mắt mẹ, nhưng rất quan trọng với bản thân con. Mẹ ơi, khi con khóc, con chỉ muốn giải toả cảm xúc của mình. Khi con khóc, không có nghĩa rằng mẹ có lỗi vì không bảo bọc được con, không có nghĩa rằng mẹ phải giải quyết vấn đề giúp con, và càng không có nghĩa rằng khi con ngừng khóc con mới hết buồn. Ngược lại, chỉ cần mẹ cho phép con khóc, ngồi cạnh con xoa đầu con, lấy cho con ly nước, không hỏi nhiều, không khuyên bảo, chỉ đơn giản hiện diện với con. Vậy là đủ rồi mẹ ơi. Con chỉ cần như vậy, và từ từ con sẽ tự tìm ra giải pháp cho bản thân. Vì nếu con có một nơi chốn để đi về, một tổ ấm nơi con có thể tự nhiên diễn đạt cảm xúc của mình, cho phép mình buồn vui, thì con sẽ ổn.

Kết

Mẹ ơi, cha ơi, cha mẹ hay nói rằng nước mắt chảy xuôi, cha mẹ nuôi con và lo lắng cho con mà con không hiểu được. Nhưng con lại đọc đâu đó rằng thế hệ của con cái là thế hệ của tương lai, và cha mẹ không nên dùng những trải nghiệm đã qua của mình để áp đặt lên tương lai của con cháu vì nó không còn phù hợp nữa. Chỉ có tình yêu thương mãi mãi cần thiết, mãi mãi hữu dụng, mãi mãi phù hợp với con. Vì vậy, hãy cho con khóc, cho con cười, cho con làm lỗi, cho con đi con đường con chọn, cho con sống giấc mơ con mong muốn, và yêu thương con. Con xin hứa, con cũng yêu thương cha mẹ nhiều như vậy.